Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo. Tôi được chẩn đoán bị bệnh tim bẩm sinh ngay sau khi tôi chào đời, và tôi thường xuyên lên cơn sốt cao khoảng vài ngày đêm. Một lần, cơn sốt cao đến mức tôi rơi vào tình trạng hôn mê. Bố mẹ tôi không thể chịu được khi thấy tôi chết, vì vậy họ đưa tôi đến một bệnh viện lớn để chữa trị.
Sau khi khám cho tôi, bác sỹ khoa cấp cứu đã khuyên bố mẹ tôi rằng không nên tìm cách chữa trị, vì tôi sắp chết. Tôi rất gầy và môi của tôi đã tím bầm, còn da của tôi thâm đen. Bố mẹ tôi cảm thấy không có sự lựa chọn nào khác và sẵn sàng để tôi ra đi. Nhưng khi họ nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt tôi, họ đã đưa tôi về nhà.
Trên đường về nhà, tôi lại rơi vào trạng thái hôn mê. Bố mẹ tôi quả quyết rằng tôi đã chết, và họ sẽ chôn cất tôi khi họ về tới nhà. Tuy nhiên, tôi đã tỉnh dậy. Trong nhiều năm qua gia đình tôi phải vật lộn với gánh nặng khổng lồ này. Cuộc sống của tôi rất khổ sở và tôi luôn luôn sợ hãi bởi tiếng đập thình thịch trong tim của tôi.
Lớn lên, tôi bắt đầu đi học. Bố mẹ tôi hy vọng rằng việc học hành sẽ giúp tôi kiếm được công việc tốt hơn khi tôi trưởng thành, và tôi sẽ có thể kết hôn. Tôi cảm thấy được học hành là niềm hy vọng duy nhất của tôi và tôi đã học tập chăm chỉ. Tuy nhiên, hy vọng mong manh này cũng ra đi ngay trước khi bước vào kỳ kiểm tra kiến thức.
Trong khi kiểm tra sức khỏe, bác sỹ nghe tim của tôi đã bị sốc khi cô ấy nghe tiếng tim đập mạnh, và nói nó giống như một cơn bão cấp tám vậy. Cô ấy nhờ bác sỹ khác nghe tim của tôi, ai cũng bị sốc và nói, “Rất nghiêm trọng! Rất nghiêm trọng!”.
Các lãnh đạo bệnh viện có cuộc họp hội chẩn và kết luận là: Bệnh tim bẩm sinh nặng; các mạch máu bị nghẽn, [vấn đề này] có thể dẫn đến nhồi máu cơ tim. Mạng sống của cô bé lâm vào cảnh nguy hiểm bất cứ lúc nào. Hy vọng duy nhất của tôi như vậy là chấm hết.
Cuối cùng là, tôi đã kết hôn và sinh được một cậu con trai và một cô con gái. Cuộc sống khó khăn và chồng tôi và tôi cãi cọ hàng ngày vì mâu thuẫn tính cách giữa chúng tôi. Tình trạng của tôi liên tục xấu đi và tôi ngày nào cũng khóc. Cuối cùng, tôi hoàn toàn mất hy vọng sống.
Các bạn của chồng tôi đã nói với anh ấy về Pháp Luân Công tại buổi gặp mặt và nói rằng môn tập có thể làm dịu bệnh tật và nâng cao đạo đức của con người. Chồng tôi đã chia sẻ với tôi về điều đó và khuyến khích tôi tìm hiểu Pháp Luân Công.
Tôi đi đến điểm luyện công nơi mà các học viên đã hướng dẫn tôi các bài công pháp và đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân.
Tôi chăm chú đọc qua cuốn sách và đã nhận ra rằng đó là cuốn sách rất quý giá sẽ chỉ đạo cho người ta trong quá trình tu luyện.
Sư phụ đã giảng:
“Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Sau khi tôi học đoạn Pháp này, tôi đã quyết tâm rằng tôi sẽ loại bỏ chấp trước của mình đối với bệnh tật và thậm chí tôi sẽ không nghĩ về nó. Tôi tín Sư tín Pháp và đặt toàn bộ tâm mình vào tu luyện bản thân. Tôi luôn luôn cần phải nghĩ cho người khác và không bao giờ tranh đấu với người khác vì lợi ích cá nhân, và tôi sẽ làm một người có đạo đức tốt, Sư phụ cũng đã giảng,
“Vậy nên công này hoàn toàn tự động chuyển hoá liên tục con người ta, nó hình thành nên một loại “công luyện người”, cũng gọi là “Pháp luyện người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi luyện công một hoặc hai lần một ngày và tôi có thể cảm nhận được rõ ràng các khí cơ trong thân thể. Đó là một cảm giác rất thoải mái, và tôi có thể cảm thấy thân thể tôi đang được điều chỉnh. Một tháng sau, tôi bắt đầu có nhiều máu trong phân. Các cục máu có màu đen. Sau đó, tôi cảm thấy rất dễ chịu và đầy năng lượng.
Khi tôi luyện công nhiều hơn nữa và liên tục đề cao tâm tính của mình, tôi có thêm một vài vấn đề như vậy, và dần dần, máu gần như tan biến. Sau đó Sư phụ bắt đầu vá lỗ thủng trong tim tôi.
Vào một đêm tôi cảm thấy một bàn tay lớn vươn dài đưa vào tim tôi khi tôi đang ngủ. Bàn tay đã đưa vào tim tôi xoa nhẹ và nhẹ nhàng kéo tim xuống một chút. Bỗng nhiên tôi cảm thấy rằng tim tôi bắt đầu đập bình thường. Chỉ trong sáu tháng kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng của tôi hoàn toàn được chữa khỏi!
Tôi trở thành một người mới. Mọi người nói rằng tôi đang hồi xuân, bởi vì càng có tuổi, trông tôi càng trẻ ra. Tôi nói với họ rằng hết thảy là do tôi tu luyện Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân. Tôi đã từng có cân nặng dưới 40 kilôgam, nhưng bây giờ tôi nặng gần 70 kilôgam. Da của tôi vốn trông đen sạm với nhiều tàn nhang, nhưng bây giờ lại mềm mịn với nước da hồng hào. Tôi từng có khuôn mặt nhỏ và cằm nhọn, nhưng bây giờ tôi có khuôn mặt đầy đặn hạnh phúc. Mọi người biết tôi đều nói: Pháp Luân Đại Pháp thực sự là kỳ diệu!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét